Ngắm đôi mắt vô hồn, gương mặt sắc lạnh hiện ra trong gương tôi nghĩ mình đang giã biệt cô Hơ Reng rừng Buôn Đôn. Không còn con đường lùi, tôi phải thực hiện lời nguyền với mẹ thôi. Thà như vậy còn hơn mãi mãi là cô hái trà, hái cà phê vô danh. Mặc bộ đồ ngủ vải xoa mỏng manh tôi ngẩn ngơ ngồi giữa căn phòng rộng xa hoa có gắn máy lạnh, tẩn mẩn xem ảnh các cô người mẫu thời trang trong tạp chí Elle. Rót ly cognac uống cạn, má đỏ hồng, mắt long lanh tôi bấm chuông gọi cô hầu phòng: “Gọi ông Y Hiêng dùm tôi”. Cô hầu phòng có vẻ ngần ngừ. Tôi nói tiếp: “Cô ra ngoài hỏi Henri Khương”. Cô hầu phòng lui ra. Cánh cửa gỗ lim nặng nề khép lại. Tôi như người tù bị giam lỏng. Có tiếng gõ cửa. Tôi nói cửa không khóa. Y Hiêng bước vào phòng. Mái tóc rối. Mặt hốc hác hằn lên những nếp nhăn trên vầng trán rộng. Đêm qua Y Hiêng không ngủ. Tôi ra dấu bảo Y Hiêng ngồi trên chiếc ghé đôn sứ, khoanh tay gằn giọng hỏi:
- Henri Khương trả anh bao nhiêu tiền để cõng tôi vào đây?
- Henri Khương muốn cưới em.
- Vì sao tôi không biết được điều đó?
Không thể trong bỗng chốc thay đổi trái tim như xoay chong chóng. Tôi thấy khó chịu khi phải xưng tôi trước mặt Y Hiêng, nghe anh giải thích: “Henri Khương không giống ông André Đợi! Anh ta thích em”. Đôi mắt sắc đậm đà nam tính của Y Hiêng thiểu não nhìn xuống nền gạch bông. Tôi đã rời bỏ Sài Gòn đi theo chàng không tính toán. Vậy mà thủ lĩnh nhóm Buôn Đôn đã hèn hạ bỏ rơi tôi. Vì cái gì và tại sao?
Tôi nghẹn ngào:
- Vì sao anh nỡ đẩy em vào chốn hang hùm mà không một lời báo trước?
- Henri Khương thích em, là yêu em. Một cơ hội dành cho em. Anh không có con đường lùi. Anh tin em, hiểu rõ Henri Khương. Hắn không làm em tổn thương. Tùy em chọn lựa thôi.
- Chọn lựa thế nào khi anh cõng em vào đây? Henri Khương sẽ để em tự do ra khỏi đây như một trinh nữ sao?
Nỗi căm hận, xót xa của tôi là tôi đã để mặc Y Hiêng cõng tôi trong cơn mê. Chàng yêu tôi. Tôi muốn tránh việc lặp lại cách cư xử buổi đi câu cá lăng bên bờ sông Krông Ana. Thế mà chàng đã vô tình đến thế này sao.
Tôi nói như quát to:
- Anh lừa dối em, biến em thành con mồi cho Henri Khương, nhân tâm xô đẩy em trong vòng tay một kẻ nghiện. Ấy thế mà anh dám nói để tôi tự giải quyết là sao hả?
- Henri muốn cưới em. Đồng ý hay không là quyền của em. Y Hiêng yếu ớt nói.
- Henri Khương bảo em nghỉ ngơi trong phòng này một tuần lễ, trở thành con chuột nhắt trước móng vuốt con mèo rừng. Tự do ra khỏi đây em sẽ đi khắp nơi thanh minh em vẫn là cô gái trong trắng ư? Ai tin em? Anh đưa em xuống địa ngục, biến em thành con điếm hạng sang. Anh bán đứng em được bao nhiêu tiền. Anh nói đi.
Định vung tay tát tai Y Hiêng nhưng tôi buông xuôi tay xuống, ôm mặt bật khóc rưng rức. Y Hiêng như hóa đá, giọng khản đục: “Anh không phải thằng hèn, không phản bạn. Henri Khương không là kẻ ngu ngốc mà là kẻ đa mưu, có thủ đoạn."