Xóm Của Hồi Ức
Bằng cách đó, tôi cứ mải miết quay ngược xưa cũ để tìm kiếm những thứ bánh trái quê mùa hồi lâu xa ngái trong tiềm thức kể từ ngày nội mất quán mất. Như một cách tưởng niệm chòng chành những quá vãng êm trôi, và bỗng thấy mình trẻ người non dạ như năm mười bốn, đứng trước hiên quán của nội ứa nước dãi thèm thuồng, và nội nhẹ nhàng đặt lên tay một món ăn dân dã bình dị nào đó cho qua một buổi chiều xóm quê rộn rã.
Tự nhiên khi nghĩ lại những điều ấy, trong tâm lại đẩy lên cảm xúc xót xa len lỏi chảy dài... (Quán xưa của nội)
Bằng tất cả tuổi trẻ, tôi đã từng gọi em là mối tình đầu. Em chỉ cười. Nụ cười hồn nhiên của tuổi hai mươi. Nụ cười trong trẻo và rạng rỡ, như hoa hướng dương, loài hoa mà em thích nhất. Chúng tôi bước nhẹ vào nhau như những cơn gió, nhưng ra đi lại mang hằn bão tố nơi tim.
Đi qua nỗi nhớ là để biết trân trọng hơn khoảnh khắc hiện tại. Đi qua thanh xuân là để trưởng thành hơn sau những va vấp. Và đi qua tình đầu là để biết rằng, mất nhau là sự khiếm khuyết không gì bù đắp nổi, nhưng kỷ niệm sẽ mãi tràn đầy như những dấu tích của tuổi trẻ, và hành trang mà nó mang lại là nỗ lực để yêu quý người sau. (Tình đầu là những cơn mưa)