“Mười mấy, hai mươi năm đã trôi qua, cứ mỗi lần đứng trước dòng suối mênh mang chảy, ngắm nhìn một thời dĩ vãng, tôi luôn nhớ hình ảnh hai ông cháu đáng thương ngày nào. Cuộc đời họ như những chiếc lá tre vàng rụng, từ trên cao cắm phập xuống dòng nước chảy, xoay xoay vài vòng và biền biệt trôi xa. Họ bất hạnh cả lúc sống lẫn lúc chết, cả đời không hề biết đến của lạ món ngon. Cái ác đã tàn phá cuộc đời và tương lai của họ nhưng nó không thể tàn phá được tấm lòng lương thiện và trái tim cưu mang của họ. Họ sống có nghĩa có tình, đáng trọng, đáng thương biết chừng nào, họ mãi mãi là tiếng gió xạc xào, là tiếng con cá đớp mồi quẫy đuôi, là tiếng con cúm núm kêu giữa đêm khuya vắng văng vẳng vọng về trong trái tim tôi.”