…Dưới lớp áo, cô giáo là một động vật khêu gợi kiệt xuất. Ngồi trên ghế lâu rồi, khi đứng dậy phía sau đùi để lại một vết hằn đỏ – như bị đánh, nhìn mà thấy sửng sốt. Cái áo ấy không hề ấm, tôi biết tại sao cô mặc. Mùa hè cô luôn tay kéo chiếc áo lụa – hình như cô lười là áo, cái áo nhàu cho nên nó nhỏ đi, may mà cô chăm kéo nó xuống. Kéo mãi, kéo mãi nó cũng chẳng rộng ra được.
Chuyện ấy xảy ra khi thì vào ngày đông tháng giá khi thì vào ngày hè nóng bức. Mùa đông trên kính bám đầy hoa tuyết, sàn xi măng cũng đầy tuyết do giày tha vào, có cục nguyên có cục đã tan thành nước bùn – tôi chẳng ưa gì lạnh. Vào mùa hè, những luồng gió nóng thổi từ cửa ra vào đến cửa sổ, ngoài lời cô giảng bài chỉ còn tiếng kêu lạch cạch của cái móc cửa và tiếng gỗ bàn ghế nứt ra vì hanh khô.
Nhưng lần này là vào đầu thu ẩm ướt. Tính tôi rất ghét ẩm ướt. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, đó là thứ duy nhất tôi phải chọn. Vào mùa ẩm ướt cô giáo bảo: thế giới tương lai là bạc trắng… đây là một câu đố. Cuốn tiểu thuyết tôi viết và những gì xảy ra trước mắt đều có mối liên hệ qua câu đố này…