Sương Gió Bơ Vơlà bút ký của Nguyễn Hàng Tình, một bút ký văn học viết “tự nhiên như cây cỏ”. Hành trình nội dung trong cuốn sách này diễn ra từ năm 2000 đến nay. Mười sáu năm xuôi ngược trên chiếc xe máy khắp nơi, tác giả sống trong không gian của nội dung, câu chuyện, nhân vật, suy nghiệm, và viết ra.
Anh tự mang vào mình sứ phận rằng, “Phải đi gặp đồng loại sống trên biển kia để biết họ tồn tại bằng cách nào”. Rồi nhận ra, khi long đong mưu sinh là ngư dân đang khẳng định chủ quyền đất mẹ trên quê hương biển của mình. Họ là những người bảo vệ lãnh thổ bằng tấm thân, duy nhất chỉ có tấm thân da thịt cháy nắng.
Ngòi bút của tác giả không chỉ dữ dội khi nói đến sự khốc liệt giữa thiên nhiên và con người, mà những trang viết về những chuyện nên thơ cũng ẩn chứa nhiều nỗi niềm.
Choáng ngợp với những hình ảnh cứ hiện ra như đang xem một cuốn phim tài liệu dài, theo qua từng trang viết. Những hình ảnh lồ lộ trong sự lãng mạn của thiên nhiên, đầy khốc liệt khi vật vã để tồn tại trước ý thức của con người. Tác giả như nghe được tiếng thì thào trong đất đai… Và rằng, có cửa biển nào ở dưới kia mà không liên hệ, nợ nần với con sông thượng nguồn. Biển nợ nần với núi rừng như núi rừng nợ nần với biển. Khép lại những trang viết cuối cùng, lòng vẫn băn khoăn không dứt. Nó đọng lại trong lòng như sau một bữa rượu ngon. Hương vị đã qua nhưng dư vị như còn mãi.