Phố Yêu Đương là tên gọi của một con đường sâu hun hút, dài thăm thẳm, và xa vời vợi. Giữa những năm tháng thanh xuân xem yêu thương như hơi thở, có những người bộ hành trẻ chỉ vừa đi qua vài căn nhà mà đã cảm thấy mỏi mệt thê lương, người khác lại vội vàng mừng rỡ ngỡ đâu đã tìm thấy nơi cần tìm là bến bờ hạnh phúc. Nhưng không phải vậy. Không bao giờ đơn giản như vậy.
Quán trà Ký Ức là một quán nước nhỏ được dựng bằng gỗ, tọa lạc ở lưng chừng chặng đường của cuộc viễn du. Quán trà kỳ lạ này chỉ bắt đầu mở cửa hoạt động vào lúc trời tắt nắng, và duy nhất một cô gái trẻ có gương mặt khả ái với mái tóc màu khói tết thành bím dài thả sang một bên, là chủ nhân đồng thời là người phục vụ, đợi bạn dừng chân ghé vào ngơi nghỉ, sẽ thong thả vừa pha chế vừa kể cho bạn nghe vài câu chuyện tình nơi đó chốn đây.
Và cô gái trẻ khả ái với mái tóc màu khói tết thành bím dài thả sang một bên đó, luôn tự gọi mình là…
… Người Kể Chuyện Tình Trên Phố Yêu Đương.