Trên dòng sông hoài niệm của gã trung niên cô độc, Người chết thuê được kể bằng những mảng ký ức chắp nối: mùa hè tuổi mười bảy, đám bạn đường phố, từng buổi chiều vàng dưới con đập, sự rung cảm của thuở ban đầu biết yêu… Khai thác một tứ truyện vừa lạ lại vừa quen, Thái Cường vẫn viết với phong cách đã được định hình qua Những mảnh mắt nhìn và Gam lam không thực: bản năng, trần trụi, nhưng vẫn tinh tế, ý nhị từ dáng hình cho đến thanh âm. Tựa một bản đồng ca rực rỡ của thanh xuân, tiểu thuyết không khó chạm tới miền quá khứ của những ai từng đi qua tuổi trẻ, dù đã khép lại cơn mộng tình nho nhỏ, vẫn bồi hồi tình nhỏ đâu có nghĩa là tình chóng phai.