"Giờ anh đã thích tôi rồi phải không?”.
“Thích em”.
Hắn đáp không hề do dự. Tôi đặt một tay lên vai hắn, hít thật sâu, sau đó vung một cú đấm cực mạnh. Tôi nhớ hắn có bệnh dạ dày, thế nên cú đấm hiểm này rơi vào ngay trên bụng hắn. Tôi giơ nắm đấm lên, cố gắng khiến mình dũng mãnh như thổ phỉ: “Ở nước ngoài nghiêm túc chút cho tôi! Anh cứ thử tán gái bừa bãi xem! Tán trai bừa bãi lại càng không được!”.
Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rạng rỡ ngày xuân, không khỏi đưa tay lên che mắt. Chất lỏng lành lạnh thấm vào tóc mai, tôi tự mắng: “Hà Tịch! Xem mày ngốc nghếch chưa kìa!”.