“… Còn gì đáng khóc cho bằng ở giữa Kinh thành Hà Nội hoa lệ này, con gái đẹp nhiều như rươi, mà có hai thằng thi sĩ phải đi yêu một cái mả lạnh!...”
“Hai đứa chúng tôi sống âm thầm như hai chiếc bóng trên căn gác nhỏ phố Hàng Dầu. Chung quanh tường không được hân hạnh treo một tấm ảnh đàn bà, cầu thang gác không được hân hạnh in một giấu giầy đàn bà. Cũng như tỏng lòng hai đứa chúng tôi, không được hân hạnh mơ tưởng một người đàn bà nào nữa. Bởi chưng chúng tôi đều ghê sợ đàn bà, ghê sợ yêu đương.
Thật là vô phúc cho kẻ nào lại ghê sợ đàn bà! Như chúng tôi chẳng hạn…
Chúng tôi chính là những người tha thiết muốn yêu bậc nhất, song chúng tôi muốn tìm ở người đàn bà, một tình yêu cao khiết, một tình yêu hoàn toàn. Chúng tôi không thể chịu được thứ tình yêu cẩu thả, thứ tình yêu hồi hộ, thứ tình yêu chốc lát, thứ tình yêu thấp hèn của tụi con gái bây giờ.
Họ không hiểu nổi chữ “YÊU” nên họ đã làm bẩn đục tình yêu…
Nguyễn Bính