Khi tôi biết được, rất nhiều người bởi vì đọc thơ tình của Thương Ương Gia Thố, mà quyết định thu thập hành lý đi lên Tây Tạng, trong lòng nảy sinh trăm ngàn tư vị. Tôi luôn tin tưởng, những người này đi Tây Tạng, không đơn giản là vì tìm hiểu Thương Ương Gia Thố mà bọn họ muốn biết, ở nơi phong cảnh lãng mạn đó, rốt cuộc là có một cuộc tình không giống người bình thường ra sao. Kết quả là làm thế nào mà một vị Đại Lai Lạt Ma có thể viết được ra hai câu thơ:
“Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh”
Mà những người khách qua đường vội vàng đó, đều là những người phóng khoáng, sở dĩ bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi để đi tìm hiểu về câu chuyện xưa kỳ lạ của người khác, có lẽ là vì đáy lòng bọn họ cũng cất giấu một câu chuyện mà không muốn người khác biết. Chỉ có những người có tình, mới có thể dễ cảm động với tình yêu của những người khác. Phong cảnh trên thế gian này vốn không có tình cảm, từng ngọn cây, từng cọng cỏ, từng hạt cát đều là do những câu chuyện xưa và truyền thuyết kể ra nên mới có máu thịt. Nếu năm đó, không có công chúa Văn Thành xuất giá, không có thơ tình của Thương Ương Gia Thố, thì mảnh đất Tây Tạng bát ngát mà hoang vu kia, có lẽ sẽ không có nhiều sắc thái lãng mạn. Cung Potala tráng lệ, cũng chỉ là một ảo ảnh thời gian, vì không có những câu chuyện xưa mà trở nên cằn cỗi. Hiện tại, bởi vì có bọn họ tồn tại, nên cho dù trải qua bao nhiêu năm, đều không bị hao mòn qua năm tháng.