Hạ Chí Chưa Tới
Người ta thường nói "Chàng trai ở bên bạn năm 17 tuổi, sẽ không thể mãi ở bên bạn."
Điều đó đúng, mà có khi lại chẳng đúng.
Ai ở bên ai, chỉ có thời gian mới trả lời được.
Ai ở bên ai, chỉ có thể tự mình trải qua để chứng minh.
Nếu chỉ sợ hãi những điều chưa xảy ra, thì cả đời này, ai có thể ở bên ai?
“Lập Hạ, hãy thử để mình ở bên cậu được không?”
Mùa hạ năm đó, Tiểu Tư đã nói với Lập Hạ như thế.
Để rồi tất cả chỉ như nước chảy kẽ tay… những bền chặt hóa mong manh như mùi thơm cây rã hương năm nào.
Thanh xuân của bạn có gì?
Thanh xuân của Lập Hạ có màu vẽ, có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêu
Thanh xuân của Phó Tiểu Tư ẩn sâu trong vẻ lạnh lùng đôi chút bất cần là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niu
Thanh xuân của Thất Thất… ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân…
Thanh xuân ấy còn có Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, có Đoạn Kiều…
Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những “bỏ lỡ”.
Và chẳng thể quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại…
Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao?
Họ đã sống hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, như vậy là đủ.
"Hạ chí chưa tới" của Quách Kính Minh là bức tranh tuổi trẻ đầy những sáng tối như chính thanh xuân của mỗi người.
Có những thứ một khi đã qua sẽ là mất đi mãi mãi. Thanh xuân cũng thế, tình yêu non nớt ấy, tuổi trẻ bồng bột nhưng luôn căng tràn dũng khí ấy… vĩnh viễn chỉ có thể đến một lần.
Thanh xuân ấy mà… Bỏ lỡ một lần chính là nuối tiếc một đời.