"Tôi đọc tản văn của Nhân với sự vui mừng và cả xúc động. Nhiều bài viết trong tập sách mỏng và nhỏ khiến người ta không thể hững hờ, không thể đọc rồi bỏ, như đọc một bài báo đơn giản trên nhật trình.
Cái hay đầu tiên là sự chân thành của người viết. Viết tản văn mà văn hoa, bóng bẩy, mà nỉ non, ỉ ôi, thương vay khóc mướn là vứt. Huỳnh Dũng Nhân viết rất có văn, nhưng anh không lạm dụng sự làm văn. Anh viết từ bộ lọc của ký ức, nhiều bài tản văn ngắn có cảm gai1c như đã sống trong anh từ nhiều năm trước khi hiện lên trang giấy."