Khi nhớ về quê hương, mỗi người lại ghi nhớ những kỉ niệm, những hình ảnh khác nhau. Nhưng với tôi, hình ảnh về dòng sông quê hương đã để lại trong tôi những nhung nhớ sâu sắc.
Dòng sông quê tôi đã gắn bó với tôi suốt những năm tháng còn thơ ấu. Tôi cũng chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết rằng, dòng sông chảy con đường gần với nhà tôi. Khi tôi còn nhỏ, nước sông trong xanh, thỉnh thoảng trên bờ, người ta nhìn thấy những đám bèo trôi hờ hững. Hai bên bờ sông, những hàng liễu rủ xuống đượm buồn như những thiếu phụ nhớ chồng đứng chải tóc soi gương. Từ nhà tôi nhìn ra phía xa, dòng sông có một cây cầu nhỏ bắc qua, nối liền với một khu dân cư khác. Cũng nhờ có cây cầu nhỏ này mà hai bên bờ sông buôn bán, qua lại tấp nập. Thỉnh thoảng, tàu bè cũng qua lại. Nhưng hình ảnh thường thấy nhất là một con đò nhỏ chở khách qua sông. Con đò này được hoạt động từ trước khi có cây cầu nhỏ bắc qua. Thế nhưng, dù đã có cầu, con đò vẫn không chịu cảnh “nằm im” để bị lãng quên. Người lái đò vẫn nhẫn nại chờ đợi từng đợt khách vãng lai qua sông. Hình ảnh con đò ấy luôn để lại trong tôi những cảm xúc bâng khuâng lạ thường.