Cỗ xe lao nhanh trong đêm, băng qua những đoạn đường gồ ghề, bụi bặm dưới ánh trăng, lúc chồm lên, lúc lại chúc xuống. Jamie đau ê ẩm toàn thân, hoàn toàn kiệt sức, nhưng lại không thể chợp mắt. Đang thiu thiu ngủ thì một cú xóc lại làm cậu bật tỉnh. Không có khoảng không để duỗi chân hay cựa quậy gì cả. Cậu đói và mệt lả.
Cậu không còn biết là khi nào sẽ có bữa ăn. Đó là một hành trình sáu trăm dặm và Jamie không còn dám chắc mình sẽ qua được chuyến đi này không. Cậu cũng không chắc là mình còn thiết sống nữa hay không.
Vào cuối ngày thứ hai của cuộc hành trình thì sự khốn khố đã lên tới đỉnh điểm. Hai người đồng hành cùng Jamie cũng chịu chung tình cảnh đó, thậm chí họ không còn đủ sức lực để phàn nàn điều gì cả. Giờ thì Jamie đã hiểu tại sao người đánh xe lại chỉ chấp nhận những người trẻ tuổi và khỏe mạnh…