Có bao nhiêu người đã yêu và đã xa?
Có bao nhiêu người đã xa rồi trở lại?
Ta bâng khuâng đi tìm khát vọng một thời trẻ dại
Để giật mình những điều mãi mãi chỉ là một giấc mơ...
Trong lòng mỗi người đều có một cái cây được nuôi dưỡng bằng niềm tin và nỗi cô đơn của tuổi trẻ. Khoảnh khắc chiếc cây được trồng xuống, chúng ta đã từng dốc hết tấm chân tình, đem hết những khát khao thầm kín để gửi gắm vào nó. Chúng ta đã từng thật thà hết thảy, yêu thương hết thảy, như cái cây vươn mình về phía ánh sáng, không màng nhân thế có biết bao nhiêu hoan lạc đắm chìm.
Cái cây không ngừng vươn cao, vươn xa, xuân hạ thu đông, lá vàng rụng xuống, lá non nảy mầm, cứ tưởng lòng người là êm ả, hóa ra vẫn biến chuyển khôn lường.
Cuộc đời là thế, có những nỗi đau, như chiếc lá úa tàn rụng xuống, khoảnh khắc chiếc là lìa cành, vạn vật không vì thế mà ngừng sinh, hoan hỉ; nỗi đau của chúng ta chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Ngoài kia, đời vẫn vui niềm vui chung. Và nỗi đau vẫn là số phận dành riêng cho mỗi người.
Dành cho những nỗi-đau-chẳng-thể-nào-qua-trong-đời!