Nếu như ví cuộc đời mỗi người là một bản tình ca được cất lên trong một chiều đầy gió, thì tuổi trẻ và tình yêu chính là những nốt đẹp nhất trong khuôn nhạc đó mà tạo hóa ban cho mỗi chúng ta. Chúng ta trẻ và chúng ta yêu. Tình yêu đó có thể dành cho một “người dưng”, một người thương, một người thân, cũng có thể dành cho một mảnh bầu trời trong một sáng nào trong veo nắng…, miễn sao ta thấy được dư âm tình yêu thẩm thấu lên tim mình.
Và vẫn biết tình yêu không bao giờ là muộn, là trễ khi trái tim mỗi người vẫn trẻ, vẫn khao khát yêu thương. Nhưng cuộc đời này ngắn lắm mà yêu thương thì vô hạn, sao chúng ta không thử yêu thương trong lúc thanh xuân mình còn chưa vơi rớt trên những quãng nhọc nhằn cuộc đời? Sao chúng ta không thử yêu khi trái tim mình còn chưa nhiều điều héo rũ? Sao chúng ta không thử yêu thương khi tất cả mọi điều chưa có gì là quá muộn?