Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần
Một chàng trai hiền lành, tài năng, trong một lần hiến máu nhân đạo không may bị nhiễm HIV. Những tưởng chàng không thể thoát khỏi căn bệnh thế kỷ quái ác ấy, nhưng nhờ tình yêu của một nàng tiên nữ giáng trần, chàng đã được cứu sống.
Tại sao chúng ta lại không tự tạo nên câu chuyện cổ tích ấy, mà lại trông chờ vào thần tiên? Tình người hoàn toàn có thể tạo nên những câu chuyện thần kỳ để cứu giúp những con người bất hạnh bị mắc phải căn bệnh thế kỷ quái ác - HIV/AIDS.
"Mễ Bối xinh đẹp... Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi."
"Mễ Bối... có phải anh chưa từng nói... anh yêu em... đó là... sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh..."
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy đã lạnh toát, miệng sùi bọt mếp. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không đựơc, bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất rõ người con trai này, rất đẹp trai nhưng cung4 rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: "Rốt cuộc thì ông có biét chữa bệnh hay không?"
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy đã được yên bình rồi.
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như mặt trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục người đầu vào người chồng, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Mạc Ngôn Hy đang đựơc đẩy vào nhà xác bị một cô gái cản lại.
Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
- Cô... cô là ai?... Hy Hy đã rời bỏ chúng tôi đi rồi... co đừng làm phiền nó nửa!
Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì quá đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Mễ bối không phản ứng gì, cặp mắt bị ép cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra.
Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- Đừng đụng vào con tôi!
Bà Mạc đau đớn kêu lên.
Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một việc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình.
Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy.
Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui vào miệng Mạc Ngôn Hy.
Cô vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật giật.
Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.
Cô tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu toả ra xung quanh hai người, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cô.
- Có phải... anh đang mơ... không... Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy cất tiếng.
Mễ Bối gật đầu, rồi buông tay.
- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô tiên nữ phải không?
Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.
- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ rồi!
- Ư...
Mạc Ngôn Hy mở mắt,..."