Lần đầu tiên, nỗi buồn, thậm chí cái chết được mô tả một cách không khoan nhượng đồng thời lại thấm đẫm tình yêu, sự cảm thông và lòng trắc ẩn trong văn học thiếu nhi Việt Nam. Cuốn sách được các nhà văn trong nước mệnh danh là “Hoàng tử bé” của Việt Nam. Câu chuyện được bắt đầu bằng sự ra đời của một cái tên đứa trẻ - như một âm thanh đẹp nhất - và kết thúc dưới bầu trời đầy sao.
Nó lý giải tại sao khi những gì thân yêu của chúng ta ra đi thì cũng giống như việc ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Các chương sách là những câu chuyện ẩn dụ về âm nhạc - bà mẹ vĩ đại nhất, về ngón tay - bài học thân thể và sự kiêu hãnh, về khu vườn - một đứa trẻ chỉ thật sự lớn lên khi chúng đi xuyên qua khu vườn, rồi từ đó nhận ra thế giới không bằng thị giác mà bằng sự trải nghiệm những giác quan khác có tính chất rộng lớn hơn...