“Không có nhà thơ nào ngoài Bruce Weig có thể tin cậy vẽ Vòng tròn của Hạnh. Ông có một tài năng phi thường. Câu chuyện được kể với một tấm lòng rộng lượng từ bên trong một ngôi nhà vắng bóng những cuốn sách, rồi di chuyển qua một khu rừng già trong chiến tranh, nơi ánh sáng của thế giới không sáng bừng lên rồi lụi tắt bởi đã tiếp cận với vẻ đẹp duyên dáng nhưng dữ dội. Gặp được cô con gái Hạnh có nghĩa là hé nhìn thấy điều đã khiến cho thế giới này xoay vần thành một vòng tròn”
“Toả sáng trong sự dịu dàng và ngôn ngữ đầy cảm động... Câu chuyện về chuyến đi của một con người này chính là lá thư yêu thương gửi tới nghề viết, tới Việt Nam và tới Hạnh.”