“Thấy rồi lại không thấy
Gió hạ nhè nhẹ thổi, trong khoảnh khắc mất tăm
Nhớ rồi lại lãng quên
Chỉ còn bóng cây già, khe khẽ run lẩy bẩy...”
Đây là câu chuyện viết trước trận động đất ngày 21 tháng 9 năm 1999 tại Nam Đầu Đài Loan, mang đầy cảm hứng sáng tạo và những ý tưởng đột phá.
Tác giả dùng giọng kể nhẹ nhàng, như ánh sáng cùa vầng trăng, ấm áp mà đầy sức nặng.
Sau khi đọc tác phẩm, mỗi khi ngước lên bầu trời sao, trong những phút giây lặng im không lời, chúng ta luôn hình dung ra hình ảnh một cậu nhóc đứng trong rừng nhà cao chọc trời, tay giơ cao vầng trăng vàng tròn vành vạnh, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.
May quá, trăng lại lên rồi...