“… Vân dụi đầu vào ngực Vy, tóc đã bớt mồ hôi, môi đã bớt nóng, nhưng da vẫn lấp lánh như đồng. Vân bảo giá có bánh dày. Vy bảo bánh dày khó gì. Rồi mở túi lôi ra xâu bánh trắng, không cần nồi hấp, không cần lò vi sóng, tự động tan đá dưới nắng nóng miền Nam. Vân tủm tỉm: cô hàng bán cho tôi một cặp. Vy tủm tỉm: anh khách có cái gì đổi lại. Vân gạt xây bánh, đè Vy xuống đệm: sức được mấy nả. Vy chồm dậy, ghì đầu Vân: đấu xong sẽ biết. Cả hai ôm nhau lăn trên sàn. Sàn nóng như lửa.
Vy cúi xuống môi Vân thì thầm: nhớ Vân quá. Vân thì thào: nhớ Vân hay nhớ ai. Vy tủm tỉm: Lớp trưởng cũ hôm qua viết e-mail. Vân tủm tủm: lớp trưởng cũ cao to nhất khoá. Vy cù vào ngực Vân: không biết đùa hay thật. Cả hai ôm nhau lao lên đệm. Đệm cũng nóng như lửa.
Vân cúi xuống môi Vy thì thầm: thèm Vy quá. Vy thì thào: làm mấy trận mới hết thèm. Vân tủm tỉm: sáu tiếng ba trận. Vy tủm tỉm: có giải lao không. Vân lướt xuống ngực Vy: có lẽ không. Vy oằn người: không thì chết mất. Cả hai hổn hển, hơi thở phả vào nhau nóng hơn mặt đệm, dương vật đi một nhát vào suốt bên trong, âm hộ rung bần bật. Ba trận không giải lao, không trận nào kém trận nào, nhưng xong xuôi cả hai đều giống kẻ bại trận, đổ vật lên nhau, thân trên đệm, chân dưới đất, cổ khô như rang, lưng đầm đìa nuớc…
Đếm ấy, gối đầu lên tay Vân, Vy mơ một giấc mơ dài… Vy tỉnh dậy, nhớ lại đôi kính cận trể xuỗng mũi lúc Vượng nói câu “sẽ suy nghĩ và trả lời”, bật cười, rồi thì thầm vào tai Vân: mơ lạ quá. Vân thì thào: Hà Nội hay Paris. Vy tủm tỉm: Jerusalem. Vân tủm tỉm: gặp Jane đi lẻ mấy lần. Vu rúc bào bụng Vân : sao bây giờ mới nói. Vân xoa vào tóc Vy: tưởng lúc này hiểu rồi. Cả hai cùng phá lên cười. Từ hàng xóm vẫn xập xình disco”…”.