Mỗi lần gặp tác giả cuốn sách này, TS. Phan Tuấn Anh, tôi thường hỏi: “Thế nào, cuốn Thi pháp tiểu thuyết hiện thực huyền ảo của García Márquez” sắp ra mắt chưa? Đáp lại câu hỏi của tôi bao giờ cũng là tiếng cười và câu nói: “Dạ! Khoan chút thầy ạ”. Chẳng là, trước đây, tôi có dịp tham gia Hội đồng đánh giá luận án Tiến sĩ của Phan Tuấn Anh với cái đề tài nói trên, công trình được đánh giá xuất sắc, các nhà khoa học trong Hội đồng đều đề nghị tác giả tích cực sửa chữa để sớm công bố dưới dạng một cuốn sách chuyên khảo. Cũng cả năm rồi không gặp lại, cuối năm rồi, khi gặp nhau tại Hà Nội, dường như biết tôi sắp hỏi câu hỏi cũ, Phan Tuấn Anh đã chìa ra cuốn sách này với dòng đề tặng, kèm theo lời phân trần: “Em thích văn học đương đại, làm cuốn này đã, cuốn kia để sau”. Tôi bỗng nhớ có lần Nguyễn Huy Thiệp cũng nói với tôi cái ý đại loại như thế. Biết tôi đang nghiên cứu một tác giả quá khứ, anh nói: “Các nhà văn, nhà lý luận xưa dù lớn thật, song dù sao cũng là cái qua rồi, nên sống với thời mình ông ạ”. Tôi thường bị ám ảnh bởi câu nói ấy của Nguyễn Huy Thiệp và cũng dần điều chỉnh công việc của mình cho cập thời.