“Văn học là một tấm gương phản chiếu xã hội và lịch sử” – nền văn học rực rỡ, huy hoàng của Trung Quốc xuyên suốt ba nghìn năm, đúc kết nên nền văn hóa tinh hoa và hồn hậu của dân tộc Hoa Hạ; nó đề cập đến luân thường đạo lý thường ngày, đề cập đến việc giáo hóa chính trị và có quan hệ mật thiết với đời sống tinh thần của dân chúng. Người Trung Quốc chú trọng “Thiên nhân hợp nhất ” (người và trời hợp làm một), họ tin rằng căn bản của luân thường đạo lý thường ngày có mối tương thông với đạo trời, những thời đại khác nhau ảnh hưởng đến những tác gia và tác phẩm văn học của nền văn hóa và đời sống xã hội Trung Quốc, sự tưởng tượng và quan tâm của họ chính là toàn thể vũ trụ, là lịch sử, là nỗi đau khổ của dân chúng bình dân, từ đây tạo thành khí thế cao cả “vị thiên địa lập tâm” (vì trời đất mà lập chí), “vị vạn dân thỉnh mệnh” (nguyện giúp đỡ dân chúng).