Đây là một cuốn sách chứa đựng êm ái và mượt mà, dịu dàng và tất cả những gì ở trong đó đẹp rực rỡ như một bức tranh.
Câu mà khiến tôi nhớ nhất mỗi lần đọc sách của Hi, “Tớ là một trang sách, nhờ cậu vẽ lên đó một cuộc đời.”
Điều tôi thốt lên mỗi khi gập trang cuối của sách Hi lại là, “Trời ơi, tại sao lại có một người viết đẹp đến như thế.
Tôi không hoài nghi về đời nhiều nữa. Tôi sẽ sống như Hi viết, “hai mươi tuổi, giống con muỗi, nhỏ lủi thủi, cuộc đời hắt hủi, nhưng không thèm buồn tủi, được bay đã là vui.”
Thế thôi các cậu ạ! Giới thiệu đến đây đã hết rồi! Cái đẹp trong cuốn sách này kì diệu tới mức cần phải đặt sách về tìm một góc nhỏ ngồi đọc và cảm nhận một mình!