Dưới lớp tro tàn và hoang phế đó đã chôn giấu tuổi thanh xuân của họ. Long Vĩnh Thành là người sống dưới đống hoang tàn, cô ôm lấy quá khứ, trốn tránh hiện thực, vui vẻ một cách giả tạo, đến khi có người nắm lấy tay cô dẫn cô đi một vòng trong hồi ức, sau đó hủy diệt tín ngưỡng của cô, hủy diệt mọi thứ cô mê đắm và cố chấp gìn giữ, rắc một lớp thuốc độc lên vết thương khiến cô đau không thiết sống, nói với cô rằng “Anh mãi mãi sẽ không nói cho em biết rằng anh yêu em đến nhường nào”.
Khi ấy cô mới tỉnh ngộ rằng có những người đã không còn nữa, còn bản thân cô từ trước đó rất lâu đã không còn đường lui...