Ngày cùng sư phụ thành thân, ta hạnh phúc biết bao, mong chờ nhường nào, rằng hai chúng ta sẽ sống những ngày vô lo vô nghĩ, mãi mãi bên nhau đến khi bạc đầu. Thế nhưng, sư phụ chàng cái gì cũng tốt, điều không tốt duy nhất chính là không yêu ta. Cho đến tận ngày ta vì khó sinh mà bước chân vào cửa tử, chàng vẫn lạnh nhạt tựa băng tuyết nghìn năm, thậm chí còn chẳng ghé mắt mà nhìn ta lần cuối. Ta chẳng thể bấu víu vào đâu, đành ôm nỗi vấn vương trần thế cùng mối hận thác xuống cửu tuyền.
Ngày gặp lại sư phụ, chẳng biết đã là mấy nghìn năm sau, hai chúng ta vừa trải qua một kiếp luân hồi, có điều, ta đã quên hết mọi chuyện kiếp trước, còn chàng thì không. Kiếp trước chàng là người không có trái tim, đổi lại kiếp này đến lượt ta không có trái tim. Có lẽ nỗi đau đớn và dằn vặt lớn nhất đời người không phải không có được, mà là có đấy mất đấy lại chẳng thể cưỡng cầu.
Ta tự hỏi, chàng có bao giờ cảm thấy hối hận khi yêu phải một người vô tâm, giống như ta trước kia, si tâm vọng tưởng để rồi đã mang một mối hận trường kỳ...