"Người ta có thể chết vì nỗi buồn hay không? Có chứ, thậm chí có thể nhanh hơn chết vì bệnh tật. Như ở An Giang, trong nửa năm qua có tới 343 người tự tử. Hay người mẹ trẻ ở Việt Trì, đang mang thai cũng đành đoạn ôm con trai nhảy xuống sông trẫm mình, thành ra là cả 3 mẹ con cùng chết. Những con người đấy, đã chọn con đường chết trong im lặng tức tưởi, để một lần được dãi dề cho hả về nỗi buồn đau quá ngưỡng chịu đựng của mình. Bi kịch thì muôn dạng vẻ: người thì túng quẫn chuyện sinh kế, người thì mâu thuẫn gia đình, ghen tuông tình ái, làm ăn thua lỗ, thất tình, con cái hư hỏng , bạn đời phụ rẫy, bố mẹ từ bỏ….Nhưng hình như họ giống nhau ở bế tắc cùng quẫn, không biết trút vào đâu để nhẹ bớt những tuyệt vọng của mình.
Buồn đau có vẻ giống như một bí mật, bởi lý do của nó nếu không đáng thương thì cũng thảm hại xấu hổ. Mà có mấy ai trên đời muốn hé lộ những đáng thương hay thảm hại của mình?
...Bận bịu hình như đúng là cách tốt nhất để giữ chúng ta không hư hỏng, và cũng không còn thời gian để mà buồn đau. Tất nhiên, như lẽ thường, chúng ta vẫn luôn thấy cuộc đời đầy trống rỗng. Ấy thế nhưng, Sống lại là điều đẹp đẽ và quý giá lắm. Được sống, đó là cái gì tuyệt vời và cảm động nhất. Cho dù hành trình ấy chỉ để chúng ta khám phá bí mật trùng điệp những trống rỗng và nỗi buồn, mà ông già có tính khí khó chịu tên là Số Phận - gửi xuống cho ta."