Lữ (tên thật Lữ Thế Cường), một nhà văn trẻ gốc Việt, rời quê hương Việt Nam định cư ở Hà Lan năm 11 tuổi. Đến nay đã hơn 30 năm, tuy dùng tiếng Hà Lan như tiếng mẹ đr, những anh vẫn viết văn bằng tiếng Việt. Những cuốn tản văn, truyện ngắn in trong nước của Lữ như 'Tôi ươm ánh Mặt Trời' được nhiều bạn trẻ mến mộ, xem như một hiện tượng thú vị.
Là một người làm công tác xã hội, nhà văn Lữ thường xuyên đi nhiều nước châu Âu, tiếp xúc với nhiều cộng đồng. "Con người ở đâu cũng giống nhau. Ai cũng có những cái đẹp, thiện tâm ở trong mình. Nhưng con người ngày hôm nay bận rộn quá. Dường như họ quên cả sống, quên cả cười. Thế là Lữ viết như để tha thiết nhắc nhở mọi người nhớ dành thời gian để sống, để mang đến cho nhau nụ cười hạnh phúc..." Cái "tâm viết" dễ thương ấy tự nó đã là một cái tứ quá chân thành. Nó đi cùng Lữ trong nhiều câu chuyện mà vẫn ko khiến bạn đọc cảm thấy khiên cưỡng.
Trong những tuyện ngắn hay tản văn, Lữ không thuyết giáo theo kiểu châm ngông sống, cũng không kể chuyện hạt giống tâm hồn. Lữ viết những câu chuyện nhỏ nhặt, những cảm xúc xảy ra trong đời sóng thực của một con người đứng giữa làn ranh văn hóa Đông- Tây. Chân thành, nên sức quyến rũ của những câu chuyện thật đáng kể, như những câu Lữ viết như khi thương yêu, ta giúp người ta thương nở được một nụ cười. Lữ chiêm nghiệm giá trị của thời gian bởi điều kiện đầu tiên để cho ta tiếp xúc với hạnh phúc chính là thời gian. Có thời gian sự sống trở nên sâu sắc và ngọt ngào: Đừng bận rộn, hãy cho mình một ít thời gian để sống, để làm phép lạ...
Bạn đọc trẻ có lẽ là những người thích thú hơn hết với những trang viết của Lữ. Một cách đơn giản, nó nhắc nhở ta những điều gì đẹp đẽ có mặt trong đời sống mà chúng ta vô tình quên đi. Gấp lại trang sách, bạn ko thể quên những câu như trong tản văn "Em phải sống" Em chết đi nghĩa là em bỏ cuộc, bỏ đi ước mơ xây dựng Trái Đất tuyệt đẹp của chúng ta rồi. Tôi cần em vô cùng. Tôi cần tình thương và niềm vui của em. Một ngày chưa tha thứ và buông bỏ được niềm đau, là một ngày em chưa thực sự sống, với tất cả ước mơ sâu sắc của mình".
Lữ vẫn mơ ước viết một cuốn sách thật hay cho những người trẻ sống ở quê nhà. Những trang sách không xuất phát từ tham vọng lý thuyết cao siêu mà khởi đi từ thực tế đời sống gần gũi nhất.
Sách của Lữ dễ làm người ta liên tưởng đến Hoàng tử bé hay Con lừa và tôi, những trang văn chan chứa lòng thánh thiện và tình yêu cuộc sống. Đôi lúc chớp lóa, bất ngờ, đẹp như một vệt cắt thơ, đôi lúc hồn nhiên, thú vị, đẹp như một câu thoại trong đời sống. Có lẽ đó là lý do để người ta nhớ mãi Lữ và những trang viết của anh.