"Em chưa từng đi tìm anh. Ngay cả trong những giấc mơ trước đây cũng chưa từng. Bản thân là một trái tim thất bại. Không thể nắm giữ tình cảm của bất cứ người đàn ông nào. Nhưng gặp anh rồi. Cứ liều mạng thêm một lần mà hi vọng được yêu anh. Thế nên, đừng ruồng bỏ em! Đừng rời xa em! Vì bây giờ. Lúc này. Dẫu có thế nào. Em cũng sẽ đi tìm anh. Không phải vì em sợ đơn độc. Không phải vì em không có anh em sẽ không sống được. Mà vì những khoảnh khắc đã từng nhìn thấy anh trong thế giới của mình khiến em tin rằng. Đôi khi không được thương, được quan tâm một người, còn tệ hơn cả cái chết, tệ hơn cả việc phải khóc hằng đêm dài dăng dẳng.
Sự cố chấp đó. Nghe thật phi lý. Nhưng tình yêu. Vốn dĩ nó là điều phi lý ngu muội rồi. Người ta ai cũng sẽ hết yêu. Đó là người ta tưởng vậy. Vì đến một thời điểm cần thiết, bạn nhất định sẽ lại phi lý ngu muội nhiều lần với cùng một người mà thôi.
Nếu yêu."
Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi, của Phan Ý Yên gồm 27 tản văn và 8 truyện ngắn. Những câu chuyện mang đậm màu sắc của hoài niệm về tình bạn, tình yêu, và cả những ngọt ngào, da diết miên tận khi cuốn sách đã được gấp lại. Những điều Phan Ý Yên thổi hồn trong từng trang sách, là tình yêu, mãi vẫn là tình yêu…
Tình yêu đi vào văn của Phan Ý Yên, nhẹ và mơ hồ như ký ức, nhưng lại khiến người đọc có cảm giác nhìn thấy, hoặc đã từng nhìn thấy đâu đây xung quanh cuộc sống này. Nhân vật chính là cô gái có cái tên rất thực: Ý Yên. Một cô gái mạnh mẽ, can đảm, thánh thiện, ngọt ngào với người mình yêu thương nhưng cũng đầy da diết và trắc ẩn trước sự bạc tình.
Lời đề từ cuốn sách tặng cho người đàn ông tên M, và đó cũng là một trong ba nhân vật nam chính trong cuốn sách: M, Lâm, K, đến và đi trong lời kể của Phan Ý Yên cũng vì thế mà trở nên chân thật, hữu hình. Với ưu thế trong lối viết tự sự, nhẹ nhàng rủ rỉ rủ rì, Ý Yên đã khéo léo khoác lên mỗi cuộc tình một câu chuyện chứa đựng đầy hồi ức: buồn – vui nhưng dù ở trạng thái nào, cô gái vẫn rất đỗi dịu dàng thánh thiện với khoảnh khắc cảm xúc ấy của mình: “Vào lúc ấy, cô nhớ những buổi sáng của mình, bình yên và thanh thản. Rừng lá phong trước nhà đã biết bao mùa đi qua vẫn miệt mài thay trút lá. Bầu trời đó luôn lặng lẽ hiền hòa. Cô nhớ có người gọi cô “Con mèo của anh!”, sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại của thế giới. Cô nhớ mình có lần đã hỏi “Những cái cây kia có cô độc không hả anh?”. Người đó trả lời.” Không đâu, bởi ở trên cao, chúng nhìn thấy những điều đẹp đẽ mà không ai nhìn thấy được. Và mỗi một ngày lớn lên, khung cảnh xung quanh nhất định phải thay đổi. Hạnh phúc cũng thế. Nhất định cũng sẽ khác đi.”
Với Phan Ý Yên, đây là tác phẩm thứ tư đến với bạn đọc, là tác giả trẻ được yêu mến cũng bởi văn phong trữ tình, dịu dàng và nữ tính. Một cô gái dám buông bỏ trong tình yêu, dám ra đi rồi lại tìm về để đối diện với cảm xúc rất thật của trái tim mình, vị tha và bao dung đến giọt cảm xúc cuối cùng còn ngưng đọng trong đôi mắt đầy thiết tha. Nếu ai đó đọc tác phẩm này, sẽ nghĩ rằng đây là cuốn tự truyện, vì mạch văn của Ý Yên đậm chất tự sự. Nhưng, có nhiều Ý Yên trong cả tập sách xinh xắn dễ thương này, mỗi mạch cảm xúc là một ứng xử văn minh, dịu dàng trong tình yêu.
Nhưng chỉ có một thứ duy nhất, đúng là của Phan Ý Yên, không lẫn vào đâu được. Là giọng văn và chất sống của Phan Ý Yên, rất dịu dàng và thánh thiện. Điều ấy, bạn đọc không thể tìm thấy ở những tác phẩm khác. Vì thế, Ý Yên rất khó lẫn vào đám đông.