“Hai con hổ con giựt đứt tung dây buộc, nó lao đến bên hổ vằn mẹ.
Nó lần tìm vú mẹ hổ vằn. Bầu vú ngày nào tròn căng đầy tràn giờ đã tong teo. Dòng sữa cạn khô.
Hai con hổ con liếm liếm dòng máu đang tuôn trào trên người hổ vằn mẹ. Máu hổ vằn mẹ nhuộm đỏ thẫm ướt hổ con.
Khà Lềnh, Vi Tươi không còn rơi được nước mắt.
Không còn nói được thành lời.
Họ quỳ xuống trước xác chết của hổ vằn mẹ mà một chân vẫn đang sập bẫy”.
Với Tình xứ hổ, nhà văn Ngô Quang Hưng đã dựng lên một bức tranh rừng thiêng nước độc, trùng điệp hoang dã, beo gầm vượn hú. Ở đó có một bản nhỏ, nhưng trớ trêu thay thân phận con người phải gắn bó với số phận của loài mãnh thú. Nhưng chính sự cộng sinh hoang dã ấy đã làm nên những bản tình ca nơi tận cùng núi thẳm.