Tôi đã từng nói, việc bút nghiên bao giờ cũng đưa lại cho tôi văn hóa và hưng phấn- niềm vui thanh nhã mà chỉ riêng việc viết lách mới có. Suốt một đời tôi làm việc thầm lặng trong cô đơn, suốt một đời cô đơn để mua vui. Cũng may, trời còn thương cho có chút chữ nghĩa để có cái mà trả nợ đời.
Trong đề từ cuốn “Tiếng Việt trong thư tịch cổ Việt Nam” tôi đã viết: “Tìm hiểu tiếng Việt trong thư tịch cổ cũng là một khía cạnh nhìn lại quá khứ. Nhìn lại quá khứ để định hướng đi cho tương lai- chân trời bao la của lòng tin, của tình thương và của tiến bộ không cùng. Không như vậy, quá khứ chỉ là những điều mê tín cho hiện tại”.
Tôi buồn khi thấy giới trẻ ngày nay, nhiều bậc trí thức hiện nay không am tường văn minh phương Tây mà cũng chẳng hiểu biết văn hóa phương Đông, nhìn vào thư tịch cổ của cha ông để lại cũng không biết chút gì, giống như những người nước ngoài xa lạ vậy.