Thời hoa đỏ là một thời để thương để nhớ, thời mộng mơ, thời khát khao, thời lửa cháy, thời mà con tim dại khờ của tuổi thần tiên đã kịp run rẩy những làn điệu đầu đời. Những làn điệu ấy, có ai ngờ, như tiếng đàn im bặt càng nghe tiếng ngân; như hút gió giữa ngàn lau trắng, thổi qua rồi bông lá vẫn còn rung; như những làn sóng biển cứ vỗ đến vô cùng… Thế mới biết, “cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn nhưng đích thực tình yêu thì chỉ một”; “mối tình đầu là mối tình bất diệt”; “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”…