Từ một trí thức trong xã hội cũ, Nguyễn Lương Ngọc đến với Cách mạng và trở thành một nhà văn hóa, văn nghệ có tên tuổi trong suốt bốn mươi năm qua. Ông đã “lập công” nhiều trong giáo giới, “lập ngôn” không ít trong văn giới, nhưng kết tinh hơn cả vẫn là đức độ. Dù quản lý hay chuyên môn, giảng dạy hay nghiên cứu, ông đều tận tụy mẫu mực, danh lợi không màng và không bao giờ tranh đua hơn thiệt. Điều này, nghĩ đến cũng rất thiết yếu đối với văn chương.
Cuộc đời và sự nghiệp của Giáo sư – Nhà giáo Nhân dân – Nhà văn Nguyễn Lương Ngọc xứng đáng để được mọi người kính trọng.