Thơ được viết ra từ trải nghiệm, và dẫu trài nghiệm ấy có tính chất như thế nào, đời thường, tôn giáo, hào hùng, bi thảm...thì lúc nào nó cũng mang nhiều tính chất cá nhân. Đọc thơ cũng nên là trải nghiệm hết sức cá nhân. Nguyễn Đức Tùng hiểu điều này, nên cách anh đọc thơ rất riêng, nhưng cùng lúc cái riêng lại mở rộng con đường tiếp nhận cho nhiều người khác, kể cả khi đối tượng của sự đọc này là các nhà thơ Bắc Mỹ còn chưa mấy quen thuộc với độc giả Việt Nam.
"Nguyễn Đức tùng là một nhà thơ ở bên trong và bên ngoài nhà thơ mà ông đề cập và ông đã viết một bài thơ ở bên trong và bên ngoài bài thơ của những nhà thơ đó."
(Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều)