Cùng với thời gian, Ðại tá - nhà thơ Thanh Tịnh đã để lại một dấu ấn trong văn học Việt Nam trước và sau cách mạng. Rộng hơn, cuộc đời cùng văn nghiệp của ông là hiện thân của quá trình từ một thi sĩ lãng mạn đã thành danh thời "tiền chiến" trở thành một nghệ sĩ - chiến sĩ với ý nghĩa cao quý.
Kể từ ngày ông in tác phẩm đầu tay: "Cha làm trâu, con làm ngựa" (1934) đến năm 1988, Thanh Tịnh đã có hơn nửa thế kỷ viết văn, làm thơ. Trong văn chương trước cách mạng, ông đã sớm hình thành một giọng điệu riêng, một phong cách riêng: tinh tế, mượt mà pha chút buồn bâng khuâng. Các truyện ngắn: "Quê mẹ", "Ngậm ngải tìm trầm", "Một đêm xuân"... của ông thường xuất hiện trong danh mục tác phẩm văn học Việt Nam hiện đại. Cùng với "Hai đứa trẻ" (Thạch Lam), "Vợ nhặt" (Kim Lân)... chúng đã góp phần làm nên xu hướng văn chương lãng mạn mà hiện thực, là sự hòa cảm xót xa với kiếp người lầm than đang vật vã trong hoàn cảnh một xã hội tăm tối.
Thơ của Thanh Tịnh cũng giống như chất văn bảng lảng, nhẹ nhàng, như sương như khói của chính ông. Khi nói tới thơ lãng mạn Việt Nam thời kỳ 1930 - 1945, chúng ta không thể không nhắc tới "Tơ lòng với tơ trời", "Rồi một hôm", "Vì đàn câm tiếng"... của Thanh Tịnh.
Với trường ca "Đi giữa một mùa sen", bằng thể lục bát giàu nhạc tính và hình ảnh, cùng kĩ năng kể chuyện dân gian điêu luyện, nhà văn - nhà thơ Thanh Tịnh đã viết nên bản trường ca về thời niên thiếu của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Từng câu, từng chữ trong "Đi từ giữa một mùa sen" dễ hiểu, dễ nhớ, mang phong vị ca dao, là tư liệu quý mượt mà, đầy chất thơ về thời thơ ấu của Bác Hồ kính yêu.