“Trước khi chết, tôi nguyên là một nhà báo. Năm bốn mươi chín tuổi, một lão thầy bói bảo rằng: “Nếu ông qua được năm nay thì sẽ thọ đến 90 tuổi, còn nếu không thì….”. Tôi cáu tiết: “Một là sống hai là chết, chứ ông cứ nói nước đôi thế nghĩa là sao?”. Ông thầy rụt rè: “Điều đó còn phụ thuộc vào hồng phúc nhà ông. Nhưng cung phúc đức đứng chữ Triệt, sao chủ lại Thất sát nên tôi e rằng khó lắm”. Tôi gạt đi “Thôi, xem cái khác”. Căn phòng của lão thầy bói tối tăm, lại hôi như cú nên tôi thấy hối hận khi hỏi câu tiếp theo. Lão mân mê cây bút bi rồi rà soát trên tờ giấy ôli kẻ 12 cung chiếu mạng “Cung phu thê sao chủ Thái âm, lẽ ra rất tốt nhưng lại đứng ở vị trí mặt trời mọc, mặt trời che khuất rặng trăng. Với lại tôi nói điều này e không tiện, bà nhà …”. Đến đây thì tôi không kìm được nữa. Lão nói liên thiên cái gì thế nhỉ. Vợ tôi đường đường là một bác sĩ đầy triển vọng, nàng xinh đẹp, đảm đang khiến hết thảy bạn bè tôi ghen tị. Ngay cả những hôm tôi đi làm đến nửa đêm mới về vẫn cứ thấy nàng ngồi chờ sẵn bên mâm cơm.
Sau bữa ấy, tôi viết luôn bài báo lấy chủ đề mê tín dị đoan. Tôi chỉ cần tả chân dung lão thầy bói nọ, thêm vài tình tiết ly kỳ, cắt xén mỗi bài một tí rồi nộp lên tổng biên tập. Được độ ba hôm sau, tôi thấy có vật gì vuơng vướng ở cổ. Nó trồi lên tụt xuống làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi đi khám tai, mũi họng rồi chụp cả X-quang nhưng các bác sĩ đều chịu, không tìm ra được nguyên nhân, chỉ ghi vào sổ y bạ rằng bệnh nhân bị rối loạn dây thần kinh cảm giác và kê cho một toa thuốc hơn chục loại. Tôi uống thuốc mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Càng ngày cái cục đó càng to ra và tôi độ rằng nó phải lớn bằng quả táo. Nó chẹn lấy cổ họng đến nỗi tôi hoá ra cấm khẩu. Tôi vẫn đều đặn đi làm nhưng không đi thực tế được vì chẳng nói năng được gì. Tôi đành ngồi nhà và bịa, nên công việc vẫn hiệu quả. Nhưng cũng chỉ được một tuần sau, bàn tay phải của tôi đột ngột sưng tấy lên như bắp chuối. Tôi cố gắng cầm bút bằng tay trái nhưng chẳng mấy chốc tay trái cũng sưng nốt. Tôi nhập viện lần thứ hai và ú ớ ra hiệu rằng có lẽ cái cục trên cổ nó đã lan xuống tay rồi.
Lần này toàn bộ giáo sư, bác sĩ giỏi nhất bệnh viện được mời đến để hội chẩn. Nhưng chưa kịp hội chẩn thì chỉ đến chiều hôm sau là tôi chết. Lúc linh hồn rời khỏi xác, tôi ngạc nhiên thấy mình lại nói được bình thường, tay cũng hết sưng nhưng oái ăm thay, giờ chả ai nghe thấy tôi nói nữa. Tôi gào khản cả cổ mà vợ tôi vẫn cứ khóc rưng rức bên cái xác có hai bàn tay sưng của tôi. Người ta đặt xát tôi ngay ngắn vào quan tài và cho thêm cả bộ chắn cũ mặc dù trước nay tôi chưa hề biết đánh chắc chắn bao giờ…..”