Với tôi, tác giả tập truyện này là một nhân vật vô cùng... tiểu thuyết. Hoàn cảnh xuất thân của Duy hơi đặc biệt, tính tình cũng vì vậy mà cũng đặc biệt, cực đoan quay quắt, cuồng nhiệt lắm mà khắt khe cũng lắm. Khen tận mây mà chê cũng tới bùn. Duy cả thèm chóng chán, một năm nhảy cóc vài cơ quan, làm toàn chuyện thời thượng như thi dẫn chương trình, viết báo, làm báo... Đôi khi trong lúc bám mảng văn hóa văn nghệ với những bài viết sắc sảo khen chê đâu ra đó thì Duy ngã lòng tính chuyện đi buôn cho mau... giàu.
Cái sự đọc của Duy cũng kịch tính như người. Tháng này cậu ta gần như sưu tầm hết thảy những gì liên quan tới Lý Lan, nếu không mua được cuốn sách đó thì Duy sẽ mượn photo, nhân tiện làm năm bảy bản, để cho ai chưa đọc thì cùng đọc, cùng Duy nấu cháo điện thoại bình luận cho tan cho rã tác phẩm chị Lan mới thôi. Tháng sau, Duy trót ngây ngất với anh Phan Triều Hải mất rồi. Nhưng không phải là đã quên chị Lan đâu, còn lâu... Bằng chứng là Duy mê chị Vàng Anh từ năm bảy năm trước mà giờ vẫn còn lục lọi những bài... phỏng vấn chị để ngồi nhâm nhi.
Mỗi lần gọi điện thoại cho nhau, tôi thường hỏi Duy dạo này mê ai, lúc rày làm việc cho chỗ nào. Một bữa Duy nói em giờ ở nhà viết văn.
Tôi không mấy bất ngờ, có lẽ hồi làm việc ở Hội văn nghệ tôi đã thấy những mẩu truyện học trò của Duy in trong những tờ báo cũ. Duy bỏ đi và giờ quay lại, trở thành đồng nghiệp của tôi. Không chút nào e ngại, Duy cứ hồn nhiên ào tới với văn chương, đòi hái bằng được sao trời. Cậu tuôn ra một thứ văn trẻ trung nóng hổi bốc khói, xốc xới, hồ hởi đến nỗi tôi cảm giác nếu có thể đem cả thế giới này vào một truyện ngắn thì Duy cũng làm. Văn giống như người, không chịu ngồi đâu lâu lâu. Đang lẽo đẽo theo chân cô nhân vật này bỗng ngắm nghía muốn chạy tới nàng kia. Như thằng nhỏ nhảy chân sáo đi bắt chuồn chuồn, con này bay thì nó rình con khác, không cố chuyên tâm theo cùng đuổi tận. Lần nọ đọc loạt truyện của Duy lần thứ hai, nhận ra chết cha, mình bị cái giọng hóm hỉnh giòn tan của Duy lừa mị, rốt cuộc tác giả nói gì vậy ta????
Duy từng hỏi tôi văn Duy thiếu gì. Tôi nói giỡn, thiếu... tuổi, thứ không thể quyết có là có được. Cũng giỡn, tôi kêu Duy yêu thật nhiều đi, để buồn, để chiếc xuồng chở nỗi đau đời từ từ khẳm lừ. Chiếc xuồng khẳm đi rất đằm không ngã nghiêng chao đảo, và tạo ra con sóng lớn (tất nhiên cũng đầy rủi ro vì rất dễ... chìm). Ai không biết sao chớ kinh nghiệm riêng tôi là càng buồn càng thấy mình chững chạc. Đó là tôi thuận miệng xúi đại thôi...
Bây giờ những cuộc gọi của chúng tôi chưa bao giờ thưa, nhưng câu hỏi đầu tiên của tôi đã khác, “lúc này viết gì?”. Và Duy nhiều lúc bỗng ngập ngừng như tôi của mười năm trước, thấy mông lung biển chữ này không biết bờ đâu bến đâu... Duy đã biết hoang mang...