Các chân dung văn học của Như Bình đã dựng lên những thân phận trong đời sống này. Các người viêt chân dung để ngợi ca quá mức nhân vật của họ, có người viêt chân dung để trút bỏ những tức giận với nhân vật của họ. Hai điều này đang là hai thực tại rất buồn trong thể loại chân dung văn học. Nhưng Như Bình là người đi giữa hai thực tại ấy.
Các chân dung văn học của Như Bình nối tiếp nhau trong suốt mười năm qua chính là một cuộc hành trình bền bỉ, đầy ý thức, đầy cảm thông và chia sẻ đi vào những thân phận trong đời sống mà chị là nhân chứng. Chị đã đền với nhân vật như tham dự vào một phần cuộc đời của nhân vật. Chị sống với những giấc mơ, với những buồn bã, với những dày vò, với những mất mát và với cả những ngời vực nào đó của nhân vật.
Và trong một biển những câu chuyện đời của nhân vật, Như Bình luôn chọn lấy một và băt đầu kể câu chuyện ấy cho đến chữ cuối cùng với một khả năng kiên nhẫn và không thể nào thêm được nữa.
Đây chính là một lối đi vô cùng khó khăn nhưng vô cùng thành công đối với những nhà văn viết chân dung văn học ...