"Ngày Tùng đám cưới, Chơn nằm mình ên trong căn chòi gác sông. Căn chòi hôm nay vàng úa, rộng thênh thang làm người ta thấy trống huơ trống hoác. Mùi Tùng hổm rày chưa chịu tan, cứ lởn quởn đến phát bực. Chơn với tay, cầm cái áo đêm hôm Tùng lót đầu ngủ, quăng luôn ra cửa nhà. Cái người gì đâu, trước ngày cưới vợ còn ráng qua ngủ với người ta một đêm cho đành đoạn. Rồi nghĩ sao, lại lui cui bò dậy, lượm cái áo, đưa lên mũi hít một hơi dài căng lồng ngực mùi nhớ. Trời ơi, cái mùi gì mà đau quá!
Rồi ngày mai, gặp trên chợ huyện có còn gật đầu chào một cái được không?
Rồi ngày mai, hai lần đò sang, sóng đánh chòng chành, hỏi sao lòng yên?
Rồi ngày mai, người ta có vợ, con, người ta vui, còn mình hổng lẽ cứ vầy mà chết vì nhớ, vì thương?
Rồi ngày mai… thôi đừng có nghĩ đến ngày mai, biết hôm nay có qua được cơn nhớ này không, Chơn?
...Hiền say, nằm rũ rượi trong phòng khách sạn ở tỉnh bên. Chơn đứng ngoài cửa, lắc đầu nguầy nguậy, dùng dằng muốn về cho xong. Tùng quỳ gối dưới chân Chơn, nắm tay Chơn mà năn nỉ. Căn phòng tối om, Chơn ôm Hiền mà cố nhắm mắt, nghĩ về Tùng ngoài kia. Tùng ngồi hút thuốc, gục mặt khóc tấm tức, lòng đau đáu, rối như tơ vò. Trong cơn mê nào, Hiền khẽ thì thầm bên tai Chơn, “Anh Tùng ơi!”
Trời ơi, hai cái người nằm trong phòng kia đang cùng nghĩ tới mình mày đó, Tùng!"