Hai truyện vừa trong tập Sinh Ra Là Thế của Nguyễn Ngọc Thuần Thuần mở ra một thế giới hoang đường, huyền hoặc - ở đó con người như những dấu chấm bấp bênh trôi nổi giữa các sự kiện. Bị lạc lối trong mớ bòng bong hoặc là để cho mình trở thành một ngọn gió trên đường? Bỏ lại sau lưng sự huyên náo của đô thị, cũng như gạt bỏ huyên náo tâm hồn, các nhân vật trong truyện đạt đến sự hồn nhiên cần thiết. Phải chăng đó là cách lý giải về sự giải thoát của bản thân nhà văn về khả năng hòa nhập với cuộc sống đương đại chật chội này.