Người quân tử uống rượu phải trầm tĩnh. Uống chỉ đến mức phấn chấn, suy nghĩ những điều có lợi cho hạnh phúc gia đình và cho đất nước, đó mới thực là người sành rượu.
Chính vì vậy, trong mấy trăm trang sách, tác giả dồn hết tâm sức cũng để minh chứng cho điều đó. Khái niệm rượu trong sách nhất thiết phải là thứ rượu có văn hóa, tức tượng trưng tinh thần của rượu (tửu tinh thần). Ta hãy quên đi một Chí Phèo nát rượu để nhớ lại bức tranh ông tiên râu tóc bạc phơ, má đỏ như hai quả đào, một tay chống gậy, một tay cầm bầu rượu, thì rượu là biểu tượng của Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh. Ta hãy nhớ lại một nhà thơ, nhà văn đang ngồi bóp trán trước trang giấy, bên cạnh ly rượu để tìm cảm hứng…