Chúng ta nắm tay nhau, chạy trên những con đường rừng với đôi chân trần, nụ cười thuần khiết phản chiếu ánh tịch dương vàng óng…
Chúng ta của ngày còn thơ dại, tận hưởng niềm vui giản đơn và trong sáng, nhưng trong lòng lại chạy theo những phù hoa.
Chúng ta ra đi mang theo nghị lực và dũng khí vô bờ, mà không biết rằng khi chúng ta vừa quay người bước đi, những vì sao đang lặng lẽ khóc than.
Đom đóm đang lặng lẽ vĩnh biệt ta, hoa dành dành khóc thầm trong gió, cô đơn và sầu thảm…