Phàm là nước, nước nào cũng có sử; phàm là dân trong một nước, người nào cũng nên có đọc sử của nước. Sử có nhiều thể; không cứ theo thể nào, soạn cho ra sử thật là khó. Tôi học ít tài kém, dám đâu nói đến việc làm sử; chỉ vì một phiến cảm tình đối với các trẻ con giai gái trong nước, muốn cho từ lên sáu, lên tám, đã thông hiểu quốc ngữ thời nên biết Quốc sử ra làm sao. Vậy nên phỏng theo các lối sử đông tây, đem sự tích trong mấy nghìn năm, chép yếu lược làm một bổn sách; có cương, có mục, có phụ lục, có phụ khảo, có ký, án, có biện, luận, nhan là “QUỐC SỬ HUẤN MÔNG”. Dẫu ở sử học giới không đủ kể là có không, song mà đối với những trẻ con nước nhà, hoặc có chút ít vậy.