Thượng Hòa nam quán thảng hoặc lại vẳng ra một điệu ngâm, một hương rượu, một tiếng cười. Lý Mộ Tinh chỉ là một thương nhân thật thà, đôi ba bước tình cờ, rồi lòng vướng dây tơ, hương thơm đẫm áo, chẳng nhớ lối về.
Người ta nói, người ấy khi xưa phong tình vạn loại, tuyệt đại phương hoa. Năm tháng chảy trôi rửa mài đi hết thảy, để lại một ngày y gặp hắn, chỉ còn một nụ cười rạng rỡ, đẹp hơn tất thảy phong cảnh thế gian…
Tài hoa theo nước chảy về đông
Môi son phấn điểm một ráng hồng
Đọa thân trong chốn phong trần ấy
Tráng chí nửa đời hóa hư không
Hoa tàn năm tháng chẳng ngóng trông
Bước người quân tử ghé lại không
Nào hay đợi được kẻ khờ ấy
Cúc vàng lại nở giữa ngày đông…