Ginger lại một lần nữa gặp trục trặc. Cô không tài nào xoay đủ thời gian để hoàn tất bài diễn thuyết cô phải thực hiện ngày mai trước một vị khách hàng tiềm năng quan trọng trong lĩnh vực marketing. Giờ đã là 4h45’ chiều, và cô sẽ phải đi đón cậu con trai từ buổi tập bóng đá sau 15’ nữa. Cô cần phải trình bày bằng PowerPoint cho người giám sát của mình trước khi rời cơ quan, và có lẽ sẽ mất tới 45’ đồng hồ để thực hiện việc đó. Cô ghé qua văn phòng của người giám sát để thông báo tin tức không mấy vui vẻ này. “Kerry, tôi biết chị muốn nắm được tiến trình làm việc của tôi trước khi ra về, nhưng buổi tập bóng của Kevin kết thúc lúc 5h chiều, mà tôi thì không thể bắt thằng bé đợi được. Hay tôi gửi cho chị lúc 9h tối nhé?”. Kerry thậm chí còn chẳng buồn che giấu sự bất mãn của mình. “Ginger, sao cô lúc nào cũng vậy! Cô phải tìm ra cách nào đấy để kiểm soát thời gian tốt hơn đi nó không chỉ ảnh hưởng đến công việc của cô mà còn của cả tôi nữa. Tôi là người dậy rất sớm. 9h tối thì tôi đi ngủ đến nơi rồi!”