Oscar, 10 tuổi, mắc ung thư máu.
Sau đợt điều trị hóa chất khiến cậu nhóc có cái đầu thành ra trọc lốc, nguyên do dẫn đến biệt danh “Sọ Trứng”, cậu nhóc được phẫu thuật ghép tủy. Nhưng bất hạnh thay, cuộc phẫu thuật đã thất bại. Oscar chỉ còn sống được chưa tới hai tuần.
Trong cả bệnh viện, không ai dám nói với cậu nhóc điều đó, từ các bác sĩ, y tá đến những cô bé cậu bé cùng nằm viện. Bố mẹ Oscar, vì quá đau buồn, thậm chí còn không dám gặp con sau khi nghe tin dữ. Chỉ có bà Hoa Hồng, một người già làm công việc thiện nguyện trong các viện nhi, là dám cho Oscar biết sự thật. Bà Hoa Hồng bảo Oscar hãy viết thư cho Chúa, người mà cậu nhóc vốn không tin là có thật. Hãy viết thư cho Chúa, kể chuyện cho Chúa nghe và mỗi ngày xin Chúa một điều ước. Hãy sống mỗi ngày như thể mười năm.
Vậy là Oscar viết thư cho Chúa, kể lại “cuộc đời hơn một trăm tuổi” của mình với bao biến cố, những xúc cảm nguyên sơ khi chào đời, những rung động tuổi mới lớn, những nỗi lòng về mối bất hòa với cha mẹ, những suy ngẫm của người đàn ông tuổi đã xế chiều… Tất cả những điều đó đã giúp mười hai ngày cuối cùng của cuộc đời Oscar như một phép mầu. Để đến cuối cùng, Oscar lặng lẽ ra đi với lời nhắn nhủ: “Chỉ Chúa mới có quyền đánh thức tôi.”