" Hoa dã quỳ cứ thế mọc miên man, kéo dài khắp thung lũng và Hữu như bị thôi miên bước đi những bước vô định, một khung cảnh yên tĩnh, thanh bình đến lạ thường mang cho anh cảm giác lâng lâng nhẹ nhõm. Hữu nghĩ mình hoa mắt, nhưng không, có dòng suối nhỏ róc rách uốn chảy và trên một tảng đá xa có một cô gái đang ngồi một mình tư lự, nhìn mông lung đâu đó, phía sau lưng là những bụi mimosa rung rinh xóa tọc bạc phếu, xa hơn nữa là một biệt thự nhỏ với giàn hoa leo um tùm. Thần tiên chăng?" .(Trích "Mùa dã quỳ")