Sói, gian dối lừa phỉnh, lên ăn thịt đàn cừu của người chăn cừu. Sói, mưu mô hiểm nguy, chực chờ tấn công khi con mồi lơ đễnh. Sói, sân si tham vọng, sẵn sàng bỏ chạy chỉ bởi không muốn nhả khúc xương trên mồm. Và sói, giả tạo chiếm lòng đối phương, để rồi ngày sau trở mặt cắn xé.
Bấy nay Khương Vệ ngốc nghếch vẫn tự nguyện nuôi một con sói như vậy, dẫu biết rằng sói vô sơn, sói mạnh mẽ, sói sẽ tự chạy trên con đường thênh thang của mình, và hơn cả, là con đường ấy không chung đôi cùng cậu.
Nhưng Khương Vệ vẫn kiên định với lời hứa của bản thân. Là thương cảm cũng được, là sự đắc chí của bản thân cũng được, là bao dung cũng được, là gì cũng được...
Chú cừu Khương Vệ sau cùng vẫn muốn dốc dết thảy tâm can ra dâng hiến, chỉ cần đổi về một trái tim sói chân thật, an yên.