“Những thành phố trôi dạt” đẩy con người đến chỗ chứng kiến tất cả sự rạn nứt và đứt gãy của thế giới về không gian, thời gian, về văn hóa, bản thể và lý tính.
Một bài báo từng ví đời văn của Nguyễn Vĩnh Nguyên như cuộc rèn sắt mài dao của một người thợ kim khí lão luyện. Sinh ra ở Khánh Hòa, được hun đúc ở xứ nóng Ninh Thuận, nơi có nhiệt độ trung bình hàng năm cao bậc nhất Việt Nam, anh lại vượt đèo đi về chốn lạnh mù tăm để trở thành cử nhân khoa Văn Đại học Đà Lạt rồi tiếp tục quăng mình vào mài giũa không ngừng nghỉ giữa phố thị Sài Gòn đầy thử thách gian nan.
Gần nửa đời rèn sắt ấy đã cho ra một lối văn riêng rẽ, sắc bén và trầm ổn của kim loại. Vậy nên, nếu như nhà báo có so sánh chính Nguyễn Vĩnh Nguyên với một con dao đi rừng, thì cách ví von ấy cũng vẫn chính xác và hợp nghĩa vô cùng: Một con dao phạt ngang rẽ dọc những bụi cây lùm cỏ trước mặt để mở một lối mới đi riêng cho mình.