20 truyện ngắn trong Những tâm hồn đồng điệu chính là những hình ảnh, những lát cắt đầy cảm xúc từ cuộc sống thực tại. Ở đó, người đọc nhận ra những nhân vật, những hoàn cảnh, những tình huống, những số phận, những cuộc đời. Ở đó, chúng ta thấy được vẻ đẹp bình dị, trong sáng, thấy được những góc khuất, góc tối, những phiền muộn, những mảnh vỡ… đang diễn ra, đang hiện hữu quanh mình. Để rồi, mỗi người trong chúng ta có thể mỉm cười, có thể xuýt xoa và sẽ thấm thía, xót xa nhiều điều... Truyện Lưu Quang Minh dẫn dắt người đọc đi vào những suy ngẫm trước cuộc sống hiện đại lắm ngổn ngang, bề bộn và phức tạp này. Bằng những trải nghiệm cùng với trái tim, tâm hồn của một con người giàu lòng trắc ẩn, Lưu Quang Minh đã quan sát, thể hiện nó vào trong từng trang viết một cách thành thực, tự nhiên như nó vốn có.
”... Nàng đột nhiên nắm lấy đôi tay đen xạm xù xì đặt trên bàn của chú, vuốt ve dịu dàng. Cảm giác như có một luồng điện mạnh chạy dọc sống lưng. Và trong khoảnh khắc, khi soi mình vào đôi mắt nâu thăm thẳm tuyệt đẹp kia, chú bị lôi tuột đi.
“Đây là đâu…?”
Vẫn là thứ ánh sáng chói chang đến lóa mắt. Mất một lúc để chú kịp nhận ra mình đang nằm trên một đồng cỏ xanh ngát ngút ngàn. Bên trên là những tia nắng rọi thẳng vào mặt, cùng nền trời trong vắt cao vời vợi.
“Hít thở thật sâu nào, anh.”
Nàng nằm ngay kế bên, thì thầm vào tai chú. Chú nghe theo, nhắm tịt mắt lại, hít một hơi đến thắt lồng ngực. Cảm giác dễ chịu quá, chưa bao giờ chú thấy thoải mái hơn. Trộn lẫn vào nhau nghe miên man nào những mùi cỏ, mùi côn trùng, mùi hoa dại, mùi nắng, mùi mưa, mùi mây, mùi gió… mùi cả một miền thăm thẳm nào đó chú thèm lắm muốn lắm. Tiếc là chẳng khi nào có cơ hội viếng thăm.
Trừ bây giờ.
Chú giật mình thảng thốt.
“Cô…”
Và chú đã lần nữa chết lặng khi trông thấy chúng. Ôi, đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Là đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Chú nhớ đã luôn thầm ao ước duy một đôi mắt dõi theo mình những bước đi đi về về. Ánh nhìn trìu mến làm tim chú tan chảy, sững sờ. Nàng khẽ đặt tay lên gò má chú, đôi mắt buồn hoen gần ngấn lệ.
“Không nhất thiết phải nói ra đâu anh.”
Tiếng nói ấy tiếp tục văng vẳng trong tâm trí. Đúng rồi, không nhất thiết cứ phải nói ra. Nhưng không nói ra thì làm sao nàng biết được - tất tần tật những suy nghĩ từ tận đáy lòng?...” (Những tâm hồn đồng điệu)
Đi vào chi tiết các truyện ngắn trong Những tâm hồn đồng điệu, chắc hẳn những ai yêu mến và gắn bó với mảnh đất Sài Gòn sẽ dễ dàng nhận ra Sài Gòn trong con mắt và dưới ngòi bút cuả Lưu Quang Minh có khá nhiều điều lạ lẫm thú vị. Này thì gánh phá lấu nhỏ bé nơi cổng trường, hồ bơi; này là quán cơm đúng nghĩa bình dân, này thì gỏi khô bò ở công viên Lê Văn Tám hay “sàn nhảy” thân thiện nơi công viên của các cụ già rất yêu đời... Đâu đó cũng sẽ có những quán cà phê đèn mờ của những cô gái quê và cả những khu công nghiệp với người công nhân tất bật trong guồng quay cuộc sống thị thành...
Lưu Quang Minh yêu con người và mến thương cả những hình ảnh vô tri. Anh kể chuyện buồn, về tình đầu tan vỡ của anh hay ai đó mà không trách, không hờn, chỉ tiếc nuối và xa xăm những kỉ niệm như ông đồ già run run níu giữ những bức vẽ thư pháp đầy ân tình. Cuốn sách mỏng nhưng chứa đựng những niềm vui ấm áp của tình yêu thương, hạnh phúc và cũng có cả những khắc khoải của nỗi niềm. Từ một con nhóc trẻ con đến người đàn ông cô độc, từ người thành thị đến kẻ xa quê... cảm xúc yêu thương luôn là sợi chỉ đỏ xuyên suốt những tâm hồn dẫu hạnh phúc hay đơn lạnh. Truyện ngắn của Lưu Quang Minh có lúc mênh mang như cơn sóng gợn lan xa và có lúc khúc khuỷu, dồn dập những biểu hiện dữ dội của nội tâm. Ấy thế nhưng, sau khi gấp cuốn sách lại, trái tim người đọc dường như đấy ắp những cảm xúc ấm áp lạ thường...